📚 Truyện Đêm

Chương 185: Tình yêu muộn màng

Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Won Hae On

Moon Sehee đi theo người đàn ông mặc bộ đồ đen xuống hành lang cho đến khi họ đến lối vào một căn phòng riêng sang trọng.

Chẳng lẽ là người cô từng quen biết hồi còn ở quán bar? Nhưng cô đã bỏ lại cuộc sống đó từ lâu, kết hôn rồi ly hôn. Vậy thì, đó có thể là ai? Người này quyền lực và giàu có đến mức nào mà lại cử người đến đưa cô đi như thế này?

Cạch.

Cánh cửa mở ra, bên trong là một chiếc bàn lớn. Khi Moon Sehee bước vào, nét mặt cô bất giác nhăn lại. Nhưng rồi, khoảnh khắc ánh mắt chạm phải ông lão đang ngồi bên bàn, cô quên cả thở.

Những gì cô thấy là hình ảnh phản chiếu của Lee Juwon. Không chỉ là sự giống nhau hay thần thái – khuôn mặt người đàn ông này gần như giống hệt. Điểm khác biệt duy nhất là bầu không khí nặng nề bao trùm lấy ông ta và những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt già nua.

“Đừng đứng đó nữa. Ngồi xuống đi.”

Vẫn còn choáng váng, Moon Sehee cuối cùng cũng tỉnh táo lại và ngồi xuống.

Lee Myungwon nhìn cô chằm chằm. Theo một cách nào đó, thật may mắn khi Ha Giyeon không giống Sehee. Đó là điều duy nhất giúp ông không nổi nóng. Trên đường đến đây, ông đã phải nuốt cơn giận vô số lần.

Tiết lộ bất ngờ của Kim Kyung-ah không chỉ gây sốc. Ông đã biết Nam Taekyung ghét Giyeon, nhưng ông không ngờ Nam Taekyung lại đi xa đến thế. Không còn là bạo lực học đường nữa – mà là một thứ gì đó thâm độc hơn nhiều.

'Ta đã cố gắng buông bỏ khi Giyeon bảo cậu ấy không muốn tìm hiểu, nhưng... điều đó không còn khả thi nữa.’

Sau khi đuổi Kyung-ah đi, Myungwon đã đào sâu vào quá khứ của Sehee. Cô ta từng làm việc tại một quán bar, kết hôn với một người đàn ông sở hữu sân golf, và ly hôn không lâu sau đó. Hiện tại, cô ta đang thất nghiệp và sống nhờ tiền cấp dưỡng từ chồng cũ.

Một người phụ nữ như cô ta không có tư cách ở gần Giyeon. Myungwon đã quyết định xử lý cô ta trước khi cô ta kịp tiếp cận cậu,

“...Ông là ai...?"

“Chỉ cần nhìn mặt ta là biết rồi mà”

Câu trả lời lạnh lùng của Myungwon càng củng cố thêm nghi ngờ của Sehee.

Cha của Lee Juwon.

Moon Sehee hầu như không nghe được gì về cha của Lee Juwon. Ngay cả Juwon cũng nói rằng anh không biết gì cả. Mẹ anh đã qua đời mà không nói với anh một lời nào về cha anh, khiến Juwon tin rằng cha anh đã chết. Nhưng giờ đây, người đàn ông trước mặt cô sở hữu đủ tiền bạc và quyền lực để triệu cô đến một nơi như vậy và thuê những người mặc vest. Đó là một cuộc sống hoàn toàn khác với cuộc sống mà Juwon đã phải vật lộn để vượt qua.

Tại sao ông ấy lại gọi tôi tới đây?

Để hỏi về Juwon?

Để hỏi tại sao con trai ông lại chết?

Hay... vì đứa cháu trai vẫn còn sống?

Moon Sehee run rẩy khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông lúc này trông giống như bóng ma của Lee Juwon.

“Ngươi thật vô liêm sỉ khi đến tìm Giyeon.

“...!”

"Dám chường mặt ra sau những gì cô đã làm với con trai tôi."

Tim Moon Sehee thắt lại. Ông biết Ha Giyeon. Ông biết Lee Juwon đã chết như thế nào.

Mặc dù bối rối, nhưng một sự bất hòa kỳ lạ lại ập đến với cô.

Làm sao ông ấy biết về Giyeon?

Cô nghĩ Giyeon đang sống với ông bác của mình, chủ tịch của Myungil Pharmaceuticals.

Tên chủ tịch là Lee Myungwon... và họ của Juwon cũng là Lee. Một người đàn ông giàu có và quyền lực, bỗng nhiên xuất hiện để ngăn cản cô khỏi Giyeon...

Không đời nào...

Lee Myungwon, chủ tịch của Myungil Pharmaceuticals, là cha của Lee Juwon.

Nghĩa là ông không phải là bác của Giyeon. Ông là ông nội ruột của cậu.

Nam Taekyung nói ông ta là ông bác...

Liệu đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay ông ta cố tình che giấu sự thật khi đưa Giyeon về nhà mình?

Tay Moon Sehee run rẩy không ngừng, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Myungwon.

"Cô run quá nhỉ. Chắc cô biết mình đã làm sai điều gì rồi à.”

Sao cô ta dám làm vậy chứ. Sau khi lợi dụng con trai ông, vắt kiệt tiền của anh, và cuối cùng đẩy anh đến chỗ chết, cô ta lại dám xuất hiện và cố gắng moi tiền Giyeon. Và cô ta đang bắt tay với Nam Taekyung, chính người đã hành hạ Giyeon.

Nếu không phải ông đã kiềm chế, Myungwon đã xé xác Sehee ngay tại chỗ. Nhưng ông cố gắng giữ bình tĩnh. Bởi vì cô ta vẫn là mẹ của Giyeon. Bởi vì cô ta là người phụ nữ mà con trai ông từng yêu.

“Ta không muốn gì hơn là xé xác ngươi ra vì những gì ngươi đã làm với Juwon và Giyeon. Nhưng... ta đang kiềm chế. Chỉ vì ngươi đã sinh ra Giyeon.”

“...”

“Đừng nghĩ đến chuyện giả vờ làm mẹ nữa. Đừng bao giờ lộ mặt trước mặt Giyeon nữa. Cứ sống lặng lẽ như một con chuột vô dụng đi.”

Một phong bì trắng rơi xuống bàn trước mặt cô. Nó nặng trịch, và dù không mở ra, Sehee cũng biết đó là tiền. Số tiền cô định moi từ Giyeon. Và giờ, nó nằm ngay trước mặt cô. Nhưng nhìn thấy nó chỉ khiến cô thấy trống rỗng.

Đúng là cô đã bỏ rơi con mình... nhưng liệu cô có thực sự đáng bị sỉ nhục như thế này không? Chẳng phải cậu đã lớn lên trong một gia đình giàu có sao?

Moon Sehee l**m đôi môi khô khốc, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lạnh lùng của Myungwon.

“Như thế này không phải tốt hơn sao?”

"Cái gì?"

“Bỏ đứa trẻ đó lại... chẳng phải tốt hơn sao? Cuối cùng, nó lại được lớn lên trong một gia đình giàu có! Nếu nó ở bên tôi, nó đã—”

“Câm miệng lại!”

Tiếng hét của Myungwon vang vọng khắp phòng khi ông bật dậy khỏi ghế. Cơn thịnh nộ của ông hiện rõ mồn một, còn Sehee thì ngồi im tại chỗ.

“Sao cô dám nói thế? Cô ư? Người đã bỏ rơi cậu ấy ư? Cô biết gì về cuộc đời của Giyeon? Cô có quyền gì mà phán xét?”

“...”

“Cô có biết cậu ấy lớn lên thế nào không? Không, cô sẽ không biết đâu. Bởi vì cô có bao giờ quan tâm! Cậu ấy bị bỏ rơi, bị phớt lờ, bị đánh đập bởi chính gia đình đáng lẽ phải nuôi nấng cậu ấy. Trong khi cô sống cuộc sống của mình, Giyeon bị đẩy vào một nhà kho, gần như không thể ngủ, liên tục ngoái lại nhìn xem có đòn tiếp theo nào từ cái gọi là anh trai của mình không.”

Cái gì...?

Ông ta đang nói gì thế?

“Cô nghĩ cậu ấy lớn lên tốt đẹp vì được ở trong một gia đình giàu có sao? Cậu ấy bị đối xử như một bóng ma trong ngôi nhà đó. Nghe đến tên cậu ấy cũng chẳng nhận ra. Cô thậm chí còn không biết cậu ấy còn sống!”

“Đó.. đó không phải là.”

“Cô vứt bỏ cậu ấy. Và vì thế, Giyeon đã sống cả đời như một kẻ yếu đuối giữa những kẻ thậm chí còn chưa từng coi cậu ấy là con người. Tất cả là tại cô!”

“...”

Một gia đình giàu có. Một cuộc sống xa hoa. Chẳng phải điều đó sẽ khiến một đứa trẻ hạnh phúc sao? Bị bỏ rơi, bị nhét vào kho chứa đồ. ..? Họ nghĩ cậu là con trai ruột của họ, vậy tại sao...?

Sehee muốn phủ nhận điều đó. Cô muốn tin rằng Myungwon chỉ đang nói dối để khiến cô cảm thấy tội lỗi. Cô muốn tin rằng Giyeon đã lớn lên trong hạnh phúc và quyết định từ bỏ cậu là đúng đắn.

Nhưng tất cả chỉ là cái cớ. Sự thật là, cô đã bỏ rơi cậu để trốn tránh trách nhiệm.

“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Giyeon hay ta nữa.”

Một lúc lâu sau khi Myungwon rời khỏi phòng, Moon Sehee vẫn đứng im bất động.

Tại sao cô lại không thể đòi tiền Giyeon? Tại sao cô lại không thể đứng trước mặt cậu? Tại sao cô lại bị ám ảnh bởi những ký ức về Lee Juwon?

Tôi... yêu anh ấy...

Khi ở bên Juwon, cô cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. Không cần phải bám víu vào tiền bạc hay sợ bị coi thường. Những ngày cùng nhau dạo bước trong công viên, không xe sang hay những bữa tối đắt tiền... đó là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cô.

Sehee cuối cùng cũng nhận ra cô thực sự yêu Juwon.

Mười bảy năm đã quá muộn.

Phong bì tiền trước mặt cô như thế là giá trị mạng sống của cả Juwon và Giyeon. Và cô không thể chạm vào nó.

***

“Này, chờ đã!”

Nam Taekyung hét vào điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, một giọng nói nhẹ nhàng và gần như trêu chọc vang lên với giọng điệu vui tươi.

– “Taekyung-ah, tôi đã làm mọi thứ cậu yêu cầu rồi. Vậy tại sao cậu lại mất nhiều thời gian để làm những gì tôi yêu cầu thế?"

“Cô muốn tôi làm gì khi giờ tôi không có tiền chứ...? Ngay cả việc dùng thẻ tín dụng cũng khiến tôi lo lắng, ha... “

— "Puhaha! Đó là điều buồn cười nhất mà tôi nghe được trong ngày đấy.”

Tiếng cười của Kim Hayeong đột nhiên biến mất, thay vào đó là giọng nói lạnh lẽo đến rợn người.

-”Taekyung-ah, cậu có tin không nếu có người nói với cậu rằng họ không có tiền trong khi đang sống trong biệt thự? Cậu sợ đến mức không dám dùng thẻ của mình? Thật sao?"

“Không, tôi nghiêm túc đấy! Tôi thực sự không có—”

– "Anh trai tôi vẫn đang chạy qua chạy lại giữa đồn cảnh sát và tòa án, cậu biết không? Họ nói anh ấy đã tiết lộ bí mật công ty, nên anh ấy bị kéo lê đến mức không được ăn một bữa tử tế. Họ cứ gọi anh ấy đến thẩm vấn, rồi lại đuổi anh ấy đi, rồi lại gọi trở lại. Giống như huấn luyện chó vậy. Tôi tự hỏi liệu Ha Ilwoo có giở trò gì không, vì văn phòng công tố dường như đang muốn hút cạn từng giọt máu của anh trai tôi”

“Đó là vì Kim Seunghyun bị bắt quả tang làm chuyện ngu ngốc! Không phải lỗi của tôi khi hắn ta—"

 -"Ngu ngốc?"

Nam Taekyung lập tức nhận ra sai lầm của mình. Hắn cố gắng nói lại, nhưng Hayeong đã nhanh hơn.

-"Này, cậu có nhớ ai là người khiến cậu sống trong căn nhà đó, mặc những bộ quần áo đẹp, ăn những món thượng hạng, ngồi trong chiếc xe sang trọng không? Cậu quên rồi sao?"

"Bây giờ cô…”

– "Đúng vậy, tôi đang đe dọa cậu đấy, Taekyung. Vậy nên hãy nghe cho kỹ.”

“...”

– “Đuổi cậu ra khỏi căn nhà đó cũng chẳng sao cả. Cậu thậm chí không phải là con ruột của gia đình đó, hiểu không? Nhưng cậu có biết tại sao tôi lại quyết định giúp cậu không? Bởi vì cậu có vẻ quá tuyệt vọng khi phải ở căn nhà đó. Tuyệt vọng đến mức muốn giết cả cha ruột của mình"

Một tiếng cười khẽ, đe dọa phát ra từ ống nghe, và môi Nam Taekyung run lên khi cậu cắn mạnh.

- “Vậy nên đừng ngốc nghếch nữa. Hãy tuân thủ thỏa thuận của chúng ta và trả tiền."

“...”

- "Còn về Ha Ilwoo, cậu cần phải làm gì đó với ông ta. Chúng ta không thể để anh trai tôi bơ vơ như thế này được.”

“Cái gì cơ? Nhưng tôi không thế! Bố mẹ tôi đang lo lắng về Ha Giyeon lắm rồi. Họ đang làm ầm ĩ lên vì—"

— "Phải, bố mẹ cậu. Chính vì vậy cậu mới phải lo liệu chuyện này. Cậu bất tài đến vậy sao?"

Nam Taekyung không thể trả lời. Hắn nắm chặt tay đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Khi nhắc đến chuyện liên quan đến Ha Giyeon, bố mẹ lại nhạy cảm một cách vô lý. Nhất là bây giờ, sau cuộc cãi vã nảy lửa với Giyeon, vị thế của hắn với Lee Mihyun và Ha Ilwoo đã trở nên bấp bênh. Hắn không thể nào nhắc đến chuyện của Kim Seunghyun mà không liều lĩnh.

Nhưng nếu hắn nói rằng hắn không thể làm được thì ai biết Kim Hayeong sẽ làm gì?

- “Hãy ngoan ngoãn nhé, Taekyung-ah. Hửm? Và giải quyết chuyện này nhanh lên nhé."

Đường dây bị ngắt, Nam Taekyung nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay trước khi ném nó vào tường.

Lũ khốn nạn hám tiền kia... Chúng còn muốn gì nữa? Giờ còn muốn cậu dọn dẹp đống hỗn độn của Kim Seunghyun nữa sao? Tuyệt đối không.

Điều này khiến cậu chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Tất cả những gì mình phải làm là loại bỏ Ha Giyeon..

Nam Taekyung cắn móng tay liên tục, tuyệt vọng hy vọng Moon Sehee sẽ ép Giyeon đưa tiền và Myungwon vì thế mà đuổi cậu ta đi. Nếu Giyeon đi, Myungwon chắc chắn sẽ quay lại với cậu ta.

Và khi đó, tiền sẽ là của cậu.

Nam Taekyung cố gắng mỉm cười, kìm nén nỗi lo lắng đang dâng trào bên trong mình.